♥MoonLight♥ 1 [oneshot ShinRan] Dù ở đâu, ta vẫn là của nhau Mon Jul 23, 2012 6:51 pm
Member
:)) (nếu có thấy đụng ai thì mặc kệ vì đây là mun nghĩ ra mà, chẳng may đụng thì kệ nó)
Author: Moon
Fic title: dù ở đâu, ta vẫn là của nhau (cái tên này không biết có đúng với nội dung không, nhưng mà về khoản này mun kém lắm nên mong mọi người thông cảm)
Disclaimer: mọi nhân vật đều là của mình trong fic, nhưng tất nhiên vẫn là của bác Gosho
Genres: tình cảm, buồn
Summary: Không biết nói sao nữa. Cứ đọc rùi biết ha^^
Trên bãi cỏ xanh mượt như nhung, dưới bầu trời trong xanh với những gợn mây trắng, trong không khí trong lành của mùa thu, bên những cái cây lá vàng rụng đầy, có một chàng trai đang ngồi buồn bã... Đó là Shinichi.
Dù đã 4 năm trôi qua, anh đã trở thành vị thám tử nổi tiếng nhất thế giới với số tài sản kếch sù, đã và đang đi trên con đường vinh quang, nhưng... anh không thể nào quên được thiên thần của mình - Ran Mori - người đã hi sinh trong cuộc chiến sinh tử với tổ chức áo đen.
- Ran! Không!!!!!!
Giữa màn đêm, Shin hét to khi thấy Ran ngã xuống. Thật khủng khiếp! Ran đã bị Gin bắn trúng tim, cô nằm sõng soài trên nền đất...
- Ran! Ran! Cậu mở mắt ra đi!
Shinichi vội chạy lại nhấc đầu Ran lên, anh rối rít gọi cô. Đôi mắt Ran he hé mở, chỉ trong vài phút, đôi môi Ran thâm vào, làn da hồng hào trắng trẻo của cô xanh xao, cô cất lên một giọng nói yếu ớt:
- Shin...i-chi!
- Ran! Tớ đây, tớ cấm cậu chết đó!
- Nhưng... có lẽ...đây là lần cuối cùng tớ... được... nhìn thấy cậu! Nhưng... không sao cả, vì... tớ được ra đi trong vòng tay của câu... vậy... là đủ rồi!
Ran nhắm mắt, cô đã ra đi. Ra đi thực sự...
-RANNNN! Không! AAAAAAAAAAAA!
Shinichi gào lên đau đớn, nhưng Ran không hề mở mắt. Còn nỗi đau nào hơn nữa đây?
Anh nhẹ nhàng đặt Ran xuống, Shiho cũng ở đó, cô không thể nói gì vào lúc này và mặc cho Shin đang đau khổ, cầm súng chĩa vào Gin với nỗi hận thù chưa bao giờ có...
- Đoàng!
Phát súng thứ nhất, Gin tránh được. Hắn cười một cái, rồi nói:
- Thật vui vì Angel đã chết! Mày cũng chuẩn bị xuống địa ngục đi, thằng nhóc thám tử!
- Đoàng đoàng đoàng...!
Nhiều phát súng tiếp tục vang lên inh ỏi, Shin cầm súng bắn Gin túi bụi như con quỷ điện loạn, hắn vẫn cứ thản nhiên tránh những phát súng của Shin...
"ĐOÀNG..."
Phát súng cuối cùng này đã giêt chết Gin... hắn ngã xuống, y như ran trước đó...
Shinichi đau khổ bế Ran đi. Những hạt tuyết bắt đầu rơi...
Đối với Shin, đó là ngày kinh khủng nhất cuộc đời, là ngày đau đớn nhất, là ngày tử thần đã cướp đi tính mạng của Ran - người con gái anh yêu thương nhất trên thế gian này.
Nước mắt anh chảy dài trên má, chợt giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh:
- Khóc làm gì? Cô ấy sẽ không vui khi biết cậu trở nên như vậy!
Shin vẫn cứ khóc, anh không thể nào quên được giây phút Ran ra đi trong vòng tay mình...
Shin bế Ran đi trong trời tuyết lạnh, anh cởi áo khoác và đắp lên cho Ran, thì thầm hỏi:
- Cậu có lạnh không? Tớ mặc áo cho cậu nhé!
Shin nói chuyện một mình, vì Ran đã mất rồi. Nhìn khuôn mặt cô giống như đang ngủ vậy, đôi môi cô vẫn nở nụ cười thanh thản.
"... Nhưng không sao cả, vì... tớ được chết trong vòng tay của cậu.. vậy... là đủ rồi...!" Có lẽ chính vì điều đó nên nụ cười vẫn còn nở trên môi Ran.
Shin tiếp tục bế Ran đi trong làn tuyết rơi ngày một dày đặc, đằng sau, Shiho vẫn bước theo... Cậu vô cùng đau đớn, vô cùng sốc và không chịu nổi trước sự ra đi đột ngột này của Ran...
Trái tim lúc này như bị con dao sắc nhọn cứa vào, đau xót, rỉ máu...
Một lúc sau, Shin mới ngẩng đầu lên nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn ra không ngừng:
- Khóc làm gì ư? Làm sao mà không khóc được chứ?
- Tại sao lại khóc chứ? Chỉ càng đau khổ thêm thôi! Tại sao lại phải rơi nước mắt?
- Đây... đâu phải là nước mắt! - Shin lại cúi gằm xuống, trả lời.
- Vậy... không phải nước mắt.. thì là cái gì?
- Là... máu của con tim tớ. Nó đang bị một con dao đâm từ hôm đó giờ vẫn chưa ra được! Không, con dao này sẽ không bao giờ ra khỏi đó được!
- Máu ư? Tại sao máu lại trong như pha lên vậy? Cậu nói đi!
- Vì... nó đã mất đi màu đỏ của hạnh phúc rồi!
Shiho ngỡ ngàng khi nghe câu trả lời của Shin...
Về đến căn biệt thự của mình, Shin thấy nó thật quá to lớn. Cô ấy chẳng còn trên thế gian để đứng chờ anh hằng ngày, chẳng còn để lo lắng, chờ đợi anh, chẳng còn ai cả...
" Cậu đã thực sự ra đi rồi sao?" Shin đứng lặng thinh trước cổng nhà mà không dám bước vào trong. Bởi trong đó, chỉ có một mình anh, với sự đau đớn khủng khiếp và con dao đâm xuyên trái tim, cùng với "những giọt máu pha lê"...
Chỉ có mình anh thôi... Không ai có thể thay thế cô ấy trong trái tim anh... Và sự mất đi cô ấy là một nỗi mất mát quá lớn, dường như không còn gì lớn hơn nữa...
Shiho bước tới, cô muốn thay Ran chăm sóc anh dù cô biết Shin sẽ không bao giờ quên được Ran cả...
- Vào đi!
- Vào để làm gì? Để rồi... hình ảnh cô ấy lại hiện lên khắp nơi, để rồi... máu lại rơi ra ư? Tớ... không muốn, tớ không muốn...
Anh cứ khóc, khóc đau đớn, anh còn biết làm gì ngoài khóc?
Nói rồi, anh quay đi và rảo bước. Shiho bất lực, chỉ biết đau buồn đứng nhìn anh từ đằng sau. Đúng là... trong mắt anh, cô chẳng là gì cả...
"Bịch..." Shin khuỵu xuống nền đất...
- A...A...A! - Anh gào to trong buồn bã, trong màn đêm và dưới ánh trăng huyền ảo...
- Làm ơn... làm ơn hãy quay lại đi Ran! Tớ xin cậu...
Tiếng cầu xin của anh run rẩy vang lên... Bỗng dưng, điều kỳ diệu đã xảy ra...
"Bịch... bịch..." Ai đó đang đến gần anh... Ai đó là thiên thần... Xuất hiện trong đêm với hình ảnh mờ ảo...
Người ấy tiến lại gần Shin, bỗng nhiên, Shin thấy một luồng khí ấm áp quen thuộc mà lâu lắm rồi anh mới cảm nhận được...
Anh ngước đầu lên trong bàng hoàng...
Người con gái ấy mặc một bộ váy trắng ngà uyển chuyển, hiền dịu, xinh đẹp như thiên thần. Cô đang mỉm cười với anh - nụ cười như nắng xuân... Ran Mori...
Cô khẽ đỡ anh dậy... Shin vẫn còn vô cùng hoảng hốt...
- Là tớ đây! Shinichi! Tớ đến để thăm cậu!
Nói rồi, cô đưa đôi tay trắng nõn nà lau nước mắt cho Shin, Shin đang định nắm lấy tay cô thì bỗng Ran vội rút tay lại...
- Đừng chạm vào tớ, nếu cậu chạm vào thì.. tớ sẽ biến mất đấy!
- Ran... là cậu thật ư?
- Cậu đừng khóc như vậy nữa, tớ ở trên kia sẽ luôn ở bên cậu. Cậu làm gì, cậu như thế nào, tớ biết hết đấy!
Cô lùi về đằng sau một bước, cười thật tươi...
- Tớ... thích Shinichi!
- Hả? - Shin vô cùng ngạc nhiên, anh rất muốn tiến đến ôm Ran. Khi cô đang xuát hiện trước mặt anh mà anh chỉ có thể đứng nhìn, điều đó làm anh thấy đau đớn.
- Khi còn ở trên đời này, tớ đã không dám nói ra điều đó, đó là một điều tớ hối hận nhất. Nhưng bây giờ... tớ đã nói được với Shinichi rồi!
- Ran... tớ cũng vậy! Cậu... hãy cho tớ cầm tay cậu đi!
- Không được! Tớ muốn ở bên cậu lâu hơn nữa!
Cô bắt đầu khóc, nước mắt long lanh rơi xuống. Cô cũng rất đau khổ khi chỉ có thể đứng nhìn Shin...
- Vậy là đủ rồi...! Được nghe câu nói này từ Shinichi là quá đủ rồi!
Nói rồi, cô mờ dần và rời khỏi mặt đất, cô vội vã quay lưng lại thì Shin bỗng hét:
- Lại nữa! Cậu lúc nào cũng đủ rồi, giống ngày hôm đó, khi cậu ra đi, cậu cũng nói là đủ khi được đi trong vòng tay tớ. Nhưng... đối với tớ thì chưa đủ, tớ muốn cậu mãi ở bên tớ, mãi chờ đợi tớ. Làm ơn... đừng bỏ tớ một lần nào nữa, tim tớ sẽ nổ tung mất...
Anh lại khóc, Ran cũng đang khóc. Cô cố gắng nuốt nước mắt và quay ra mỉm cười - nụ cười ấm áp, xinh đẹp:
- Tớ cũng muốn vậy lắm! Nhưng mà... đừng lo, rồi cậu sẽ được ở bên tớ, tớ sẽ mãi chờ đợi cậu ở thế giới bên kia!
Ran biến mất...
- Ran! Ran! - Shin gọi tán loạn tên Ran, nhưng không thấy cô đâu cả...
Thật ra, hình ảnh Ran vừa rồi... Chỉ là tưởng tượng của Shin mà thôi... Nhưng có lẽ, linh hồn của Ran cũng sẽ nói những câu nói như vừa rồi...
"Rồi cậu sẽ được ở bên tớ, tớ sẽ mãi chờ đợi cậu ở thế giới bên kia!"...
Một năm sau...
Tên tuổi của Shin giờ không ai là không biết đến. Anh đã trở thành vị thám tử bậc nhất thế giới và mọi người gọi anh là "Homels của thời đại".
Bề ngoài vui vẻ là thế, nhưng trong sâu thẳm trái tim, hình ảnh cô ây vẫn luôn hiện rõ, anh không bao giờ quên được Ran...
Heji và Kazuha đã sống vui vẻ bên nhau, cả Sonoko và Makoto, còn Shiho - cô đã trở thành tiến sĩ và hiện làm việc tại Mỹ. Mọi việc đều kết thúc tốt đẹp...
Shin ra quãng đường mà hôm đó, anh đã gặp lại Ran...
Anh ngước lên bầu trời, bầu trời in gương mặt hiền dịu của Ran đang mỉm cười và thầm nghĩ:
"Tớ ước mình già đi thật nhanh để có thể đến với cậu, Ran ạ... Cậu luôn chờ đợi tớ ở nơi đó phải không? Khi đó, tớ và cậu sẽ chẳng bao giờ xa nhau được nữa"
Hoàng hôn buông xuống cùng ánh nắng chiều tà hiền dịu man mác buồn. Ở nơi đó, Ran vẫn luôn luôn dõi theo Shin, vẫn luôn mỉm cười với anh, vẫn luôn chờ đợi anh... Bởi vì, cô chính là thiên thần... chỉ dành riêng cho anh... Mãi mãi vậy, không bao giờ thay đổi...
" Đồ ngốc Shinichi! Tớ thích cậu..."
Đâu đây, câu nói đó vẫn còn đọng lại... Và nó sẽ mãi còn trong kí ức đẹp của anh và cô... Mặc dù ở hai thế giới xa cách, nhưng họ vẫn luôn nghĩ đến nhau, vẫn luôn yêu nhau và mãi mãi chờ đợi nhau... Bởi vì... trong trái tim họ, không ai có thể thay thế được...
Một khi trái tim đã in hình ảnh của người ấy, thì trái tim đó mãi mãi là của người ấy mà thôi... không bao giờ thay đổi...
THE END
Author: Moon
Fic title: dù ở đâu, ta vẫn là của nhau (cái tên này không biết có đúng với nội dung không, nhưng mà về khoản này mun kém lắm nên mong mọi người thông cảm)
Disclaimer: mọi nhân vật đều là của mình trong fic, nhưng tất nhiên vẫn là của bác Gosho
Genres: tình cảm, buồn
Summary: Không biết nói sao nữa. Cứ đọc rùi biết ha^^
Trên bãi cỏ xanh mượt như nhung, dưới bầu trời trong xanh với những gợn mây trắng, trong không khí trong lành của mùa thu, bên những cái cây lá vàng rụng đầy, có một chàng trai đang ngồi buồn bã... Đó là Shinichi.
Dù đã 4 năm trôi qua, anh đã trở thành vị thám tử nổi tiếng nhất thế giới với số tài sản kếch sù, đã và đang đi trên con đường vinh quang, nhưng... anh không thể nào quên được thiên thần của mình - Ran Mori - người đã hi sinh trong cuộc chiến sinh tử với tổ chức áo đen.
- Ran! Không!!!!!!
Giữa màn đêm, Shin hét to khi thấy Ran ngã xuống. Thật khủng khiếp! Ran đã bị Gin bắn trúng tim, cô nằm sõng soài trên nền đất...
- Ran! Ran! Cậu mở mắt ra đi!
Shinichi vội chạy lại nhấc đầu Ran lên, anh rối rít gọi cô. Đôi mắt Ran he hé mở, chỉ trong vài phút, đôi môi Ran thâm vào, làn da hồng hào trắng trẻo của cô xanh xao, cô cất lên một giọng nói yếu ớt:
- Shin...i-chi!
- Ran! Tớ đây, tớ cấm cậu chết đó!
- Nhưng... có lẽ...đây là lần cuối cùng tớ... được... nhìn thấy cậu! Nhưng... không sao cả, vì... tớ được ra đi trong vòng tay của câu... vậy... là đủ rồi!
Ran nhắm mắt, cô đã ra đi. Ra đi thực sự...
-RANNNN! Không! AAAAAAAAAAAA!
Shinichi gào lên đau đớn, nhưng Ran không hề mở mắt. Còn nỗi đau nào hơn nữa đây?
Anh nhẹ nhàng đặt Ran xuống, Shiho cũng ở đó, cô không thể nói gì vào lúc này và mặc cho Shin đang đau khổ, cầm súng chĩa vào Gin với nỗi hận thù chưa bao giờ có...
- Đoàng!
Phát súng thứ nhất, Gin tránh được. Hắn cười một cái, rồi nói:
- Thật vui vì Angel đã chết! Mày cũng chuẩn bị xuống địa ngục đi, thằng nhóc thám tử!
- Đoàng đoàng đoàng...!
Nhiều phát súng tiếp tục vang lên inh ỏi, Shin cầm súng bắn Gin túi bụi như con quỷ điện loạn, hắn vẫn cứ thản nhiên tránh những phát súng của Shin...
"ĐOÀNG..."
Phát súng cuối cùng này đã giêt chết Gin... hắn ngã xuống, y như ran trước đó...
Shinichi đau khổ bế Ran đi. Những hạt tuyết bắt đầu rơi...
Đối với Shin, đó là ngày kinh khủng nhất cuộc đời, là ngày đau đớn nhất, là ngày tử thần đã cướp đi tính mạng của Ran - người con gái anh yêu thương nhất trên thế gian này.
Nước mắt anh chảy dài trên má, chợt giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh:
- Khóc làm gì? Cô ấy sẽ không vui khi biết cậu trở nên như vậy!
Shin vẫn cứ khóc, anh không thể nào quên được giây phút Ran ra đi trong vòng tay mình...
Shin bế Ran đi trong trời tuyết lạnh, anh cởi áo khoác và đắp lên cho Ran, thì thầm hỏi:
- Cậu có lạnh không? Tớ mặc áo cho cậu nhé!
Shin nói chuyện một mình, vì Ran đã mất rồi. Nhìn khuôn mặt cô giống như đang ngủ vậy, đôi môi cô vẫn nở nụ cười thanh thản.
"... Nhưng không sao cả, vì... tớ được chết trong vòng tay của cậu.. vậy... là đủ rồi...!" Có lẽ chính vì điều đó nên nụ cười vẫn còn nở trên môi Ran.
Shin tiếp tục bế Ran đi trong làn tuyết rơi ngày một dày đặc, đằng sau, Shiho vẫn bước theo... Cậu vô cùng đau đớn, vô cùng sốc và không chịu nổi trước sự ra đi đột ngột này của Ran...
Trái tim lúc này như bị con dao sắc nhọn cứa vào, đau xót, rỉ máu...
Một lúc sau, Shin mới ngẩng đầu lên nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn ra không ngừng:
- Khóc làm gì ư? Làm sao mà không khóc được chứ?
- Tại sao lại khóc chứ? Chỉ càng đau khổ thêm thôi! Tại sao lại phải rơi nước mắt?
- Đây... đâu phải là nước mắt! - Shin lại cúi gằm xuống, trả lời.
- Vậy... không phải nước mắt.. thì là cái gì?
- Là... máu của con tim tớ. Nó đang bị một con dao đâm từ hôm đó giờ vẫn chưa ra được! Không, con dao này sẽ không bao giờ ra khỏi đó được!
- Máu ư? Tại sao máu lại trong như pha lên vậy? Cậu nói đi!
- Vì... nó đã mất đi màu đỏ của hạnh phúc rồi!
Shiho ngỡ ngàng khi nghe câu trả lời của Shin...
Về đến căn biệt thự của mình, Shin thấy nó thật quá to lớn. Cô ấy chẳng còn trên thế gian để đứng chờ anh hằng ngày, chẳng còn để lo lắng, chờ đợi anh, chẳng còn ai cả...
" Cậu đã thực sự ra đi rồi sao?" Shin đứng lặng thinh trước cổng nhà mà không dám bước vào trong. Bởi trong đó, chỉ có một mình anh, với sự đau đớn khủng khiếp và con dao đâm xuyên trái tim, cùng với "những giọt máu pha lê"...
Chỉ có mình anh thôi... Không ai có thể thay thế cô ấy trong trái tim anh... Và sự mất đi cô ấy là một nỗi mất mát quá lớn, dường như không còn gì lớn hơn nữa...
Shiho bước tới, cô muốn thay Ran chăm sóc anh dù cô biết Shin sẽ không bao giờ quên được Ran cả...
- Vào đi!
- Vào để làm gì? Để rồi... hình ảnh cô ấy lại hiện lên khắp nơi, để rồi... máu lại rơi ra ư? Tớ... không muốn, tớ không muốn...
Anh cứ khóc, khóc đau đớn, anh còn biết làm gì ngoài khóc?
Nói rồi, anh quay đi và rảo bước. Shiho bất lực, chỉ biết đau buồn đứng nhìn anh từ đằng sau. Đúng là... trong mắt anh, cô chẳng là gì cả...
"Bịch..." Shin khuỵu xuống nền đất...
- A...A...A! - Anh gào to trong buồn bã, trong màn đêm và dưới ánh trăng huyền ảo...
- Làm ơn... làm ơn hãy quay lại đi Ran! Tớ xin cậu...
Tiếng cầu xin của anh run rẩy vang lên... Bỗng dưng, điều kỳ diệu đã xảy ra...
"Bịch... bịch..." Ai đó đang đến gần anh... Ai đó là thiên thần... Xuất hiện trong đêm với hình ảnh mờ ảo...
Người ấy tiến lại gần Shin, bỗng nhiên, Shin thấy một luồng khí ấm áp quen thuộc mà lâu lắm rồi anh mới cảm nhận được...
Anh ngước đầu lên trong bàng hoàng...
Người con gái ấy mặc một bộ váy trắng ngà uyển chuyển, hiền dịu, xinh đẹp như thiên thần. Cô đang mỉm cười với anh - nụ cười như nắng xuân... Ran Mori...
Cô khẽ đỡ anh dậy... Shin vẫn còn vô cùng hoảng hốt...
- Là tớ đây! Shinichi! Tớ đến để thăm cậu!
Nói rồi, cô đưa đôi tay trắng nõn nà lau nước mắt cho Shin, Shin đang định nắm lấy tay cô thì bỗng Ran vội rút tay lại...
- Đừng chạm vào tớ, nếu cậu chạm vào thì.. tớ sẽ biến mất đấy!
- Ran... là cậu thật ư?
- Cậu đừng khóc như vậy nữa, tớ ở trên kia sẽ luôn ở bên cậu. Cậu làm gì, cậu như thế nào, tớ biết hết đấy!
Cô lùi về đằng sau một bước, cười thật tươi...
- Tớ... thích Shinichi!
- Hả? - Shin vô cùng ngạc nhiên, anh rất muốn tiến đến ôm Ran. Khi cô đang xuát hiện trước mặt anh mà anh chỉ có thể đứng nhìn, điều đó làm anh thấy đau đớn.
- Khi còn ở trên đời này, tớ đã không dám nói ra điều đó, đó là một điều tớ hối hận nhất. Nhưng bây giờ... tớ đã nói được với Shinichi rồi!
- Ran... tớ cũng vậy! Cậu... hãy cho tớ cầm tay cậu đi!
- Không được! Tớ muốn ở bên cậu lâu hơn nữa!
Cô bắt đầu khóc, nước mắt long lanh rơi xuống. Cô cũng rất đau khổ khi chỉ có thể đứng nhìn Shin...
- Vậy là đủ rồi...! Được nghe câu nói này từ Shinichi là quá đủ rồi!
Nói rồi, cô mờ dần và rời khỏi mặt đất, cô vội vã quay lưng lại thì Shin bỗng hét:
- Lại nữa! Cậu lúc nào cũng đủ rồi, giống ngày hôm đó, khi cậu ra đi, cậu cũng nói là đủ khi được đi trong vòng tay tớ. Nhưng... đối với tớ thì chưa đủ, tớ muốn cậu mãi ở bên tớ, mãi chờ đợi tớ. Làm ơn... đừng bỏ tớ một lần nào nữa, tim tớ sẽ nổ tung mất...
Anh lại khóc, Ran cũng đang khóc. Cô cố gắng nuốt nước mắt và quay ra mỉm cười - nụ cười ấm áp, xinh đẹp:
- Tớ cũng muốn vậy lắm! Nhưng mà... đừng lo, rồi cậu sẽ được ở bên tớ, tớ sẽ mãi chờ đợi cậu ở thế giới bên kia!
Ran biến mất...
- Ran! Ran! - Shin gọi tán loạn tên Ran, nhưng không thấy cô đâu cả...
Thật ra, hình ảnh Ran vừa rồi... Chỉ là tưởng tượng của Shin mà thôi... Nhưng có lẽ, linh hồn của Ran cũng sẽ nói những câu nói như vừa rồi...
"Rồi cậu sẽ được ở bên tớ, tớ sẽ mãi chờ đợi cậu ở thế giới bên kia!"...
Một năm sau...
Tên tuổi của Shin giờ không ai là không biết đến. Anh đã trở thành vị thám tử bậc nhất thế giới và mọi người gọi anh là "Homels của thời đại".
Bề ngoài vui vẻ là thế, nhưng trong sâu thẳm trái tim, hình ảnh cô ây vẫn luôn hiện rõ, anh không bao giờ quên được Ran...
Heji và Kazuha đã sống vui vẻ bên nhau, cả Sonoko và Makoto, còn Shiho - cô đã trở thành tiến sĩ và hiện làm việc tại Mỹ. Mọi việc đều kết thúc tốt đẹp...
Shin ra quãng đường mà hôm đó, anh đã gặp lại Ran...
Anh ngước lên bầu trời, bầu trời in gương mặt hiền dịu của Ran đang mỉm cười và thầm nghĩ:
"Tớ ước mình già đi thật nhanh để có thể đến với cậu, Ran ạ... Cậu luôn chờ đợi tớ ở nơi đó phải không? Khi đó, tớ và cậu sẽ chẳng bao giờ xa nhau được nữa"
Hoàng hôn buông xuống cùng ánh nắng chiều tà hiền dịu man mác buồn. Ở nơi đó, Ran vẫn luôn luôn dõi theo Shin, vẫn luôn mỉm cười với anh, vẫn luôn chờ đợi anh... Bởi vì, cô chính là thiên thần... chỉ dành riêng cho anh... Mãi mãi vậy, không bao giờ thay đổi...
" Đồ ngốc Shinichi! Tớ thích cậu..."
Đâu đây, câu nói đó vẫn còn đọng lại... Và nó sẽ mãi còn trong kí ức đẹp của anh và cô... Mặc dù ở hai thế giới xa cách, nhưng họ vẫn luôn nghĩ đến nhau, vẫn luôn yêu nhau và mãi mãi chờ đợi nhau... Bởi vì... trong trái tim họ, không ai có thể thay thế được...
Một khi trái tim đã in hình ảnh của người ấy, thì trái tim đó mãi mãi là của người ấy mà thôi... không bao giờ thay đổi...
THE END