hum nay snow up fic lên ná :D mong được ủng hộ(nguồn :
[You must be registered and logged in to see this link.] )
CHAP 1: SỰ XUẤT HIÊN BẤT NGỜ
Siêu thị ga Beika…
“Siêu thị ga Beika là siêu thị hiện đại và sầm uất nhất ở Beika với hàng nghìn mặt hàng đa dạng khác nhau với nhiều lựa chọn về giá cả rất phong phú, nổi tiếng vì chất lượng phục vụ rất nhiệt tình và chu đáo… “
-Sao cậu lại dẫn tớ đến đây?Bình thường cậu đâu có hứng thú đến mua sắm?Hôm nay sao lại nhất quyết mời tớ đi cho bằng được?
-Umh…thì…hôm nay nhà tớ có một số thứ cần mua thôi…rủ cậu đi mua cùng cho vui…
-Thế sao cậu không vào các siêu thị bình thường mà nhất quyết cứ phải vào siêu thị ga beika rộng lớn mà lại toàn đồ ngoại xịn thế này?
-Thì…Sonoko, thỉnh thoảng tớ mua sắm ở các siêu thị lớn không được sao?-Ran chống chế
-Đừng đánh trống lảng, Ran…Cậu giấu tớ chuyện gì phải không?-Sonoko nhìn Ran với ánh mắt nghi ngờ
-Thôi…Thôi được rồi…Tớ nói…Chả là hôm nay sinh nhật Shinichi, mà tớ lại không biết tặng quà gì, nên…nên…tớ mới mời cậu đi cùng để cậu chọn cùng…
-Ra là vậy…Sao cậu không nói sớm…mà cậu thân với hắn bao năm rồi mà đến giờ vẫn chưa biết sở thích của hắn hả?
-Hồi nhỏ với bây giờ khác xa nhau chứ, tặng hắn mỗi quả bóng thôi không à!
-Thế thì cậu tìm đúng người rồi đấy!!!Tớ luôn là chuyên gia trong mấy vụ quà cáp kiểu này, hahahaha –Sonoko cười lớn
-Nhưng tớ biết tặng Shinichi quà gì bây giờ?-Ran nhìn xung quanh mình xem có cái gì hợp với cậu bạn thám tử của mình không.
-Hay cậu tặng hắn cái đồng hồ đi
-Đồng hồ à…umh...đúng đấy, chúng ta ra quầy đồng hồ đi.
Có hẳn một nơi chọn đồng hồ trong trung tâm thương mại với rất nhiều loại đồng hồ với những kiểu dáng khác nhau.Một cô gái có mái tóc màu hung đỏ cũng đang chọn đồng hồ tại quầy.Cô đang ngắm nghía một chiếc đồng hồ màu đen, thanh mảnh và rất đẹp.
-Oa, cái đồng hồ này đẹp thật, chị mua nó cho bạn trai à?-Ran reo lên.
Cô gái đó không trả lời, lạnh lùng quay ra thanh toán tiền.Ran nhìn chiếc đồng hồ đen đó, cầm lên xem.
-Cảm ơn, của quý khách là 800 000$
-Cái…cái gì…8…800 000 đô?-Ran giật mình, suýt nữa thì làm rơi cái đồng hồ trên tay mình xuống đất.
-Cái…cái gì?-Sonoko cũng sửng sốt-Humh, nhìn kĩ thì…trên chiếc đồng hồ này có nạm cực kì nhiều loại kim cương, đặc biệt là loại kim cương đen rất quý hiếm, kiểu dáng thanh mảnh, hài hòa, chứng tỏ nó rất quý và đắt….Ran à…cậu mua cái khác đi…cái này…đến tớ còn không trả nổi mà…
-Umh, vậy ta mua cái khác thôi…-Mà cô gái ấy là ai vậy?Cô ấy đủ tiền mua chiếc đồng hồ đó ư?Chắc hẳn cô ấy phải rất giàu có…
-…và cô ta cũng chẳng có vẻ gì là thân thiện…-Sonoko tiếp lời
Thực sự,Ran có cảm giác rất kì lạ.Cô gái này có gì đó rất quen thuộc…có lẽ cô ta không lạnh lùng đến thế.Dường như mình đã gặp cô ta ở đâu,nhưng mình lại chẳng nhớ ra được…Thật rất kì lạ…trong ánh mắt của cô ta có điều gì đó rất bí ẩn...lảng tránh…hay sợ hãi?Liệu có phải mình đã nghĩ quá rồi chăng?
-Ran à…cậu thấy mẫu này thế nào?-Tiếng của Sonoko cắt ngang dòng suy nghĩ mơ mơ hồ hồ trong đầu Ran.
-À…ừm, nó cũng được-Ran giật mình quay trở về thực tại, câu trả lời có gì đó miễn cưỡng, như thể Ran đang là một con người khác
-Vậy thì…bán hàng, thanh toán cho chúng tôi, nhân tiện gói luôn vào nữa.
**********
7h30,tại nhà Shinichi…
-Ah, Ran, cậu đến rồi à?
-Umh, Kazuha, cậu đến sớm thế
-Tớ cũng vừa mới đến thôi
- Heiji đâu rồi?
-Hắn lại bàn bạc gì đó với mấy gã thám tử nữa kia kìa.À…mà…cậu mặc bộ này đẹp thật đấy, màu hồng…mà hôm nay tiệc tùng thôi chứ có tổ chức dạ hội đâu, cậu trông như cô công chúa ấy!!!
-Uh, cảm ơn Kazuha, mà cũng chẳng thấy tên Shin đâu nữa
-Shinichi ở trên tầng ấy, cậu vào phòng hắn mà xem…-Kazuha cười lém lỉnh
-Thôi thôi…không cần, cậu ấy sẽ xuống ngay thôi
-Umh, cũng được a…Chắc hắn đang ngồi sung sướng nghĩ về đống quà chất cao như núi kia…
-Ah, tớ cũng có quà đây, tớ để đâu nhỉ…
-Cậu cứ để chỗ kia là được-Kazuha chỉ vào một cái bàn ở góc phòng-Quà cậu tặng chắc phải đặc biệt lắm nhỉ?Tiết lộ cho tớ được không?
-Không , bí mật, mở ra thì mới biết được…-Ran nháy mắt tinh nghịch
Phòng khách đã được dọn dẹp sẵn làm nơi tổ chức tiệc.Lúc này nhiều khách đến nỗi số người trong phòng còn đông hơn số kệ sách trên giá.Tất cả đều là người quen của Shinichi, hoặc là những người biết ơn cậu thám tử trẻ tuổi đã giải được vụ án của gia đình họ:bác Megure, thiếu úy Sato, trung sĩ Takagi, cả nhóm thám tử nhí và chàng công tử bột Hakuba cũng lặn lội từ Luân Đôn về Nhật thăm bằng hữu…
**********
Cánh cửa lại bật mở, một cô gái bước vào…
Cả gian phòng bỗng trở nên im ắng lạ thường…
Cô gái ấy không có vẻ đẹp rực rỡ như ánh nắng mặt trời, không vui tươi và nở nụ cười như hoa nở, giống như bao cô gái khác trong gian phòng này.Vẻ đẹp của cô ấy là vẻ đẹp của sự kiêu sa, đài các,vẻ đẹp mà chỉ có những bậc vương tôn quý tộc cao sang mới có được.Khuôn dung, dù chỉ trang điểm thêm chút phấn son, nhưng cũng đã lộ rõ muôn phần vẻ đẹp của một mỹ nhân.Ánh mắt mang một nét u buồn ,lại nhẹ nhàng, trầm tĩnh như mặt hồ thu không gợn nước, nhưng cũng lạnh lùng băng giá chẳng kém gì băng tuyết của mùa đông.Mái tóc màu nâu đỏ bồng bềnh nhẹ nhàng .Bộ váy lụa tím nhạt hơi loe tượng trưng cho sự cao quý, thướt tha theo gót chân ngà ngọc càng làm tăng thêm nét quý phái…vẻ đẹp này, không bút nào lột tả hết,huyền bí mà kì ảo.
“Ơ…đó là người mình đã gặp sáng nay mà… ”-Ran khẽ thốt lên.
Ran chưa từng thấy cô gái này bao giờ, ít nhất là lúc ở bên cạnh Shinichi, cô cũng không thấy cô gái này, cô ta có quan hệ gì với anh ấy?Là cảnh sát hay gia đình, người thân của một nạn nhân nào đó mà Shinichi đã phá án chăng?
Không chỉ có Ran mới băn khoăn không hiểu cô gái kì lạ ấy là ai, mà tất cả mọi người đều đang bàn tán xôn xao về vị khách mới vào kia.
-Cô ấy là ai?
-Cậu có quen cô ấy không?
-Shinichi đã bao giờ gặp cô gái ấy chưa?
…
END CHAP 1