Manga Anime Fanclub
[Fic DC] Mơ về nơi xa lắm Mac
Manga Anime Fanclub
[Fic DC] Mơ về nơi xa lắm Mac

  • Search
  • vietnam
  • Đăng ký Đăng nhập

Quên mật khẩu?

     Hoặc     
Đăng nhập bằng tài khoản:
facebook

You are not connected. Please login or register

Lam.] 1 [Fic DC] Mơ về nơi xa lắm Empty [Fic DC] Mơ về nơi xa lắm Thu Jan 26, 2012 8:06 am


Lam.]




Admin
Admin
Mơ về nơi xa lắm


Author: Linhlanlila (lila)

Category: Tragedy, fantasy

Status: Finish

Pairing: Shiho Miyano - Rei

Rating: K+

Disclaimer: Các nhân vật trong Detective Conan không thuộc về tôi. Cái tôi sở hữu chỉ là lời văn, cốt truyện và Rei.
Fic viết ra vì mục đích phi lợi nhuận

Summary: Cuộc đời đôi khi là một giấc mơ.

Nguồn: [You must be registered and logged in to see this link.]

Chú ý : Tác phẩm này đã đc xin phép tác giả .

Lam.] 2 [Fic DC] Mơ về nơi xa lắm Empty Re: [Fic DC] Mơ về nơi xa lắm Thu Jan 26, 2012 8:10 am


Lam.]




Admin
Admin
-Này Shiho - chan, em có biết, những kẻ dám phạm vào luật lệ của tự nhiên, tất cả đều sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc hay không? – Rei thì thầm vào tai cô với nụ cười chế giễu và khiêu khích.

Cô nhướng mày, nhưng không trả lời. Trong phòng chỉ có tiếng gõ bàn phím lạch cạch khô khốc và tẻ nhạt. Rei chống tay lên bàn, chăm chú ngắm nhìn cô, buông tiếng thở dài không hề che giấu.

Nhấn nút Enter kết thúc chuỗi phương trình dài ngoằng, Shiho mới quay ra nhìn anh, hỏi cụt ngủn:

-Thì sao?

-Thì sao cái gì chứ? – Rei nhíu mày nhìn cô, lẩm bẩm. – À, nếu là về điều vừa nói, anh hoàn toàn nghiêm túc đấy Shiho – chan.

-Nghiêm túc hay không thì có thay đổi được gì không? Trừng phạt nghiêm khắc ư? Nếu em không làm, thì chỉ còn duy nhất một con đường … - Shiho ngừng lại, giọng nói chợt lạnh lẽo ghê người. – Chết.

-Anh sẽ bảo vệ em.

Rei nhìn cô, khẳng định quả quyết. Shiho lặng lẽ lắc đầu, thì thầm:

-Không thể đâu, Rei à. Hơn nưa đây còn là… tâm huyết của cha mẹ em nữa, em không thể bỏ dở giữa chừng được.

-Shiho, hãy nghe anh một lần này thôi, được không?

Không có tiếng trả lời. Đôi mắt sâu thẳm của Rei tràn ngập vẻ thê lương khó nói nên lời, dường như định nói thêm gì đó rồi lại thôi, quay người bước ra ngoài. Shiho xoay lưng lại với anh, đưa mắt nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, chậm rãi thả từng tiếng:

-Đừng quan tâm đến nữa, Rei. Có gì không tốt đâu, nói theo một cách nào đó, chẳng phải nhờ nó mà chúng ta gặp nhau hay sao?

Rei bật cười gượng gạo. Không gian bỗng rơi vào sự im lặng ngột ngạt. Đột nhiên, Shiho hồi tưởng lại lần đầu tiên họ gặp nhau .

Flash back


Đó là một chiều đông hiếm hoi có nắng. Dù nắng chỉ rất nhạt, và cũng rất nhẹ thôi, nhưng cũng đủ để tô điểm chút màu sắc cho bức tranh cuộc đời màu xám ảm đạm của Shiho.

Cô thong thả gieo bước trên con đường vắng lặng trong nghĩa trang, để suy nghĩ trôi vơ vẩn, dường như chạm tới được cả đường chân trời phía xa. Hôm nay là ngày đầu tiên cô về lại Nhật, sau mười năm du học tại Mỹ. Đã rất lâu rồi cô chưa tới thăm cha mẹ mình, kể từ ngày này của rất nhiều năm về trước.

Shiho khựng lại, trước ngôi mộ của cha mẹ cô, một người thanh niên đang đứng cúi đầu. Bóng lưng anh ta đổ dài, cô độc đến thảm thương. Cô nhìn đến thất thần. Đột nhiên, một giọng nam khàn khàn cất lên:

-Em nhìn đủ chưa?

Cô khẽ giật mình thức tỉnh, má trở nên nóng bừng, lúng túng:

-Xin lỗi, chỉ là… anh … quen cha mẹ tôi sao?

-Shiho, cuối cùng em cũng tới rồi. – Anh ta không trả lời vội, mà quan sát cô thật kỹ, rồi mới chậm rãi lên tiếng, hoàn toàn không ăn nhập.

Cô ngước mắt nhìn anh với vẻ tò mò, nhưng nhận lại chỉ là cái lắc đầu và nụ cười nhếch mép giả tạo.
Shiho chọn cách bỏ qua anh ta, tiến đến trước mộ cha mẹ, lặng lẽ quỳ xuống chắp tay thì thầm nho nhỏ trong tâm trí. Cô nói chuyện với hai người rất lâu, có đôi lúc thừ người im lặng, ve vuốt bia mộ lạnh lẽo. Cái lạnh thấm vào da thịt khiến cô giật mình thức tỉnh, ngập ngừng giây lát rồi lại nói tiếp. Cho đến khi một cơn gió lạnh thổi qua khiến cô rùng mình, và một chiếc áo khoác được phủ lên vai, cô mới ngước mắt nhìn sang bên cạnh. Anh ta vẫn đứng cạnh cô, kiên nhẫn chờ đợi.

Cô chống tay đứng lên, nhưng ngồi lâu tê quá, khiến cô loạng choạng, và rơi vào vòng tay của anh ta. Mùi hương nam tính phảng phất trong không gian khiến Shiho bất giác đỏ bừng gò má. Trái tim khẽ hẫng một nhịp, rất nhanh... Bánh xe định mệnh phải chăng đã bắt đầu xoay?

Họ đã ăn tối với nhau, và điều duy nhất mà cô biết được, chỉ là anh ta từng giúp cha mẹ cô giải quyết một phần nhỏ trong việc chế tạo APTX 4869. Cô gọi anh ta là Rei, vì anh ta từ chối cho biết tên, chỉ cười bảo:

-Tôi không là ai cả. Chỉ là một số 0, số bắt đầu của dãy số tự nhiên, đứng bên ở phải giá trị sẽ nhân lên gấp trăm lần, nhưng khi đứng ở phía trái tim, chỉ là thứ đồ bỏ đi vô dụng mà thôi.

End flashback



Những ngày sau đó, bóng lưng cô độc của Rei vẫn luôn ám ảnh cô không buông. Vẻ bi thương, dằn vặt trong đôi mắt sâu thẳm ấy xuất hiện trong cả những giấc mơ, không hiểu sao lại khiến cô cảm thấy thân quen đến lạ, phải chăng vì cô cũng luôn dằn vặt bản thân về cái chết của cha mẹ mình?

Còn với Rei, lần đầu tiên khi gặp cô, đôi mắt nâu trong suốt, sâu đến mờ mịt, ánh nhìn điềm tĩnh đã nhấn chìm anh đến mức không thể thoát ra. Dáng người gầy yếu run lên trong gió, nỗi đau to lớn dồn lên đôi vai bé nhỏ khiến Rei không thể không nảy sinh cảm giác muốn được bảo vệ, nhất là khi, anh cũng là một trong những kẻ trực tiếp gây nên nỗi đau đó.



Rei luôn ở bên cô, như một lẽ tự nhiên phải thế, chỉ duy nhất khi cô muốn tự tử bằng viên thuốc do chính mình tạo ra, là anh biến mất không tăm hơi. Để rồi khi trở thành Ai-chan, anh lại xuất hiện với nụ cười dịu dàng và ánh nhìn ấm áp như mặt trời.

Đêm, trong phòng của cô ở nhà tiến sĩ Agasa, anh đột ngột bước vào, lặng lẽ không tiếng động, đánh thức cô khỏi giấc ngủ.

-Bị thu nhỏ. Đây là hình phạt anh nói? – Ai nghiêng đầu nhìn Rei, đôi mắt tràn đầy suy tư

-Không, nhẹ nhàng thế này thì làm gì còn kẻ nào sợ nữa. – Rei cười giòn giã, nhấc bổng cô lên xoay một vòng, mặc cho cô bấm sâu móng tay vào tay anh. – Ai-chan à, em nhỏ lại thật là dễ thương đó.

-Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng cái đầu anh đấy. – Ai trừng mắt nhìn kẻ đang cười một cách không kiềm chế, bực bội gằn giọng. – Thả em xuống, Rei, nếu không đừng trách.

-Ai-chan à, chẳng phải em đã có những người bạn tuyệt vời, chân thành bên cạnh hay sao? Phải chăng em nên cảm ơn hình phạt này? – Rei ngừng cười, nghiêm túc nhìn cô

-Có phải vì thế mà anh biến mất? Rei, tại sao lúc em … - Câu hỏi đã thoát ra được một nửa, lại bị nuốt ngược trở lại.

-Cần anh nhất, anh lại không xuất hiện? – Rei giúp cô hoàn thành nốt câu nói. – Em đã quên những gì đã hứa với anh rồi hay sao?

Ánh trăng rọi vào cửa sổ, phủ lên người anh vẻ xa cách khó nói. Gương mặt đẹp như tạc trở nên mờ ảo, xa xôi, nụ cười bàng bạc buồn tê tái khiến Ai ngỡ ngàng không thốt nên lời.

Rei bế cô đặt vào giường, khe khẽ hát ru cô bằng bài Song for a stormy night mà cả hai người thích nhất. Ai từ từ chìm vào giấc ngủ, trong mơ màng, cô chợt thấy thấp thoáng ảo ảnh một đôi cánh trắng rộng lớn chao lượn rồi dần dần bị màn đêm nuốt chửng.



Sau đêm đó, anh dường như không hề xuất hiện bên cạnh cô nữa. Dù đôi lúc trong những giấc mơ, văng vẳng bên tai là tiếng ca trầm ấm của anh:

…So, while the world out there is sleeping,
And everyone wrapped up so tight,
Oh, I am a vigil here keeping,
On this stormy night;

I promised I always would love you,
If skies would be grey or be blue,
I whisper this prayer now above you,
That there will always be you…


Thậm chí đôi lúc đi trên đường, mùi hương của anh phảng phất trong không gian, nhưng bóng dáng thân quen ấy mất hút trong dòng người tấp nập. Mỗi lần như thế, cô thường sững lại mất vài giây, trái tim quặn lại, để rồi lại phải vội vã đuổi theo đám bạn thân thiết.



Cuối cùng cũng đến ngày đối mặt với bọn Áo đen, đêm nay sẽ là đêm quyết định tất cả. Cô đã điều chế được thuốc giải APTX 4869 thành công và đã trở về một Shiho của ngày xưa. Nhưng liệu, Rei, có còn là Rei của ngày ấy?

… Đoàng… đoàng… tiếng súng nổ khắp nơi… Khói bốc lên mù mịt, cả không gian khét lẹt mùi thuốc súng. Shiho ngồi trong trực thăng, quan sát trận chiến. Cô chợt thấy Gin đang nhằm bắn Shinichi, không chần chừ, cô cầm lấy khẩu súng bên cạnh, đưa lên nhắm. Nhưng Chianti đã nhìn thấy, giơ súng lên bắn cô. Viên đạn xé gió lao tới, găm thẳng vào ổ bụng, cũng vì thế mà cô loạng choạng, rơi ra khỏi máy bay.

Shiho sửng sốt, cô không sợ chết, nhưng cô chưa muốn chết bây giờ, nhất là khi chưa được gặp lại Rei một lần nữa, để nói cho anh biết, cô thật sự yêu anh nhiều đến thế nào. Đôi mắt nâu từ từ khép lại, lời thì thầm tan trong gió:

- Rei, vĩnh biệt.

Đột nhiên, cảm giác quen thuộc ùa đến khi cô rơi vào một cái ôm ấm áp. Shiho mở to mắt bàng hoàng, môi mấp máp không nên lời:

-Rei… anh…

Rei đang bay lơ lửng trong không trung với một đôi cánh rộng lớn trắng muốt, khắp người tỏa ra hào quang chói mắt. Anh nhìn cô, ánh mắt đượm buồn, nhưng nụ cười vẫn cứ ấm áp, lại càng nổi bật giữa đêm đen lạnh giá:

-Shiho – chan, em còn nhớ, anh đã nói về luật lệ của tự nhiên? Ngày hôm nay, anh đã phạm vào mất rồi. Thật xin lỗi, anh phải đi trước. Sống thật tốt em nhé, vì dù có chết đi, em cũng không thể gặp anh được nữa đâu. Và cuối cùng, hãy nhớ rằng, anh luôn luôn yêu em.

-Em cũng yêu anh – Cô dồn hết sức lực ôm chặt lấy anh, thì thầm hoảng sợ

Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống, đặt vào tay cô một quyển sổ nhỏ, rồi Rei cứ mờ dần, mờ dần, và cuối cùng một cơn gió lốc xuất hiện, cuốn anh vào trong đó. Tan biến.

Không, Rei… đừng đi… Shiho hét lên tuyệt vọng, nước mắt lăn dài trên má… Rei… em yêu anh…


Shiho cựa mình, hàng mi dài khẽ chớp nhẹ, cảm giác choáng váng khiến cô thấy mọi vật quay cuồng. Tiếng Ran vang lên vui sướng:

-Shinichi, xem này. May quá, cuối cùng … Haibara cũng tỉnh lại rồi. – Có vẻ như cô vẫn khá lúng túng trong việc tìm cách xưng hô.

-Ran… ? Rei đâu? – Cô nheo mắt nhìn Ran, gắng sức ngồi dậy

Nhìn vẻ mờ mịt khó hiểu trên gương mặt Ran và Shinichi, Shiho cảm thấy tất cả sức lực đều bị rút cạn, cô xua tay

-Hai người ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ.

Cho đến khi cánh cửa phòng bệnh được khép lại, Shiho mới cho phép bản thân rơi lệ. Tất cả chỉ là mơ… Trước mắt cô giờ là màu trắng tang tóc, tường trắng, rèm cửa trắng, màu áo blouse trắng,… và đôi cánh trắng muốt rộng lớn của anh, chập chờn ẩn hiện.

Tiếng nấc bị giữ lại trong cổ họng, chỉ còn nước mắt, mặc sức lăn dài. Thấm vào môi, lạnh đến thấu tâm can. Đắng ngắt và chua chát đến tức thở.



Một tháng sau đó, cô mới dám mở quyển sổ anh để lại cho cô. Rei là một thiên thần, một thiên thần cai quản thời gian, đó là lý do vì sao anh luôn khuyên cô ngừng thí nghiệm APTX 4869 lại, anh đã buộc phải nhờ thần Chết giết cha mẹ cô khi họ cố gắng hoàn thành nó mặc cho những lời cảnh báo của anh. Nhưng với cô, anh không làm được, vì anh yêu cô, yêu sâu đậm. Cho đến khi thần Chết đến lấy mạng sống của cô, anh đã can thiệp, cam tâm chọn cách từ bỏ thế giới thiên thần, xuống địa ngục để đánh đổi cuộc sống cho cô.

Gập quyển sổ lại, cô cười dù đôi mắt trống rỗng, vô hồn. Bây giờ cô đã hiểu, đã thật sự hiểu hết rồi… Rei của cô…



Thời gian cứ lặng lẽ trôi, chậm chạp nhích dần từng chút một.

Shiho phóng tầm mắt ra xa. Đợt tuyết đầu tiên của đông năm nay, tinh khôi, thanh khiết, phải chăng đôi cánh của anh cũng có màu ấy? Vậy mà vì cô, anh đã vấy bẩn chính mình.

Tuyết phủ trắng xóa vạn vật. Cô lười biếng cuộn mình trong chăn, tựa đầu vào cửa sổ, nhắm hờ mắt hoài niệm về những tháng ngày hạnh phúc thưở ấu thơ. Mùi thức ăn quyến rũ đột nhiên xuất hiện trong không khí, bất ngờ như cách Rei đứng trước mặt cô với khay đồ ăn tự làm.

Anh cười nhẹ nhìn cô chậm rãi thưởng thức bữa sáng. Shiho sững sờ, hương vị này quen thuộc đến mức cô tưởng mình đang nằm mơ, y hệt như những gì cha cô từng làm cho con gái cưng. Cảm giác ấm áp len lỏi trong trái tim, một giọt lệ chợt lăn dài trên má khiến cô bối rối. Rei ngạc nhiên, rồi lặng lẽ đưa tay lau đi nước mắt cô một cách nhẹ nhàng. Anh ôm lấy cô, thì thầm thoảng qua như gió:

-Em luôn khiến anh đau lòng.


Đông qua, xuân tới. Shiho vẫn chưa được xuất viện. Với cô, năm nay mùa xuân đến qua khung cửa sổ mở rộng, mùi hương anh đào ngọt ngào ùa vào theo những cơn gió nhẹ. Nỗi nhớ vẫn còn đó, vẹn nguyên, có chăng chỉ càng ngày càng thêm khắc khoải, cồn cào.

Hoa anh đào bay lả tả trong gió, mơ màng xoay tròn theo điệu Waltz lãng mạn. Shiho ngỡ mình đang lạc bước trong khu vườn thần tiên, hoa ẩn hiện trong màn sương lãng đãng, vẻ đẹp mơ hồ như ảo ảnh của hạnh phúc.

Hôm đó, tháng tư mùa xuân, dưới gốc anh đào – loài hoa tượng trưng cho những kiếm sĩ đạo anh hùng đang nở rộ như cây kem dâu ngọt ngào, Rei đã tự thề với lòng mình sẽ bảo vệ Shiho bằng mọi giá.

-Shiho, hãy tin anh – Chất giọng trầm ấm tràn đầy kiên quyết, anh nhìn cô cười ấm áp.

Cô nhìn anh, ngỡ ngàng rồi chợt nhoẻn cười dịu dàng, khẽ gật đầu. Cuối cùng, cô cũng đã tìm được cho mình một bến đỗ bình yên rồi, phải không?


Xuân đi, hạ về. Tình yêu không còn nồng nàn, mà trở thành một phần máu thịt, tồn tại trong từng hơi thở, ánh mắt, da diết, miên man không dứt. Trận mưa rào đầu tiên đến nhanh và cũng ra đi nhanh không kém. Cô thức đêm chỉ để ngắm mưa chảy xiên xiên trên cửa kính. Hơi nước mát lạnh khiến Shiho khẽ rùng mình, chợt nhận ra cảm giác bị bỏ rơi của những ngày thơ bé một lần nữa lại tìm đến.

Mưa ào ào như trút nước. Shiho vội vã chạy vào một mái hiên để trú, tiếng mưa rơi ầm ầm, át đi mọi tiếng động trên đường. Cô chợt thấy lòng chùng xuống, cảm giác cô độc càng rõ ràng hơn bao giờ hết. Màn mưa trắng xóa ngăn cách cô với thế giới, lòng chợt dấy lên một cảm giác cay đắng. Tại sao trên đường đời chỉ có mình cô gắng gượng bước đi? Shiho chìm vào suy nghĩ, thất thần không nhận ra có người đứng bên cạnh từ bao giờ, chỉ đến khi một làn hơi ấm quen thuộc bao phủ lấy toàn thân, cô mới giật mình thức tỉnh. Vòng tay của Rei càng siết chặt hơn, cô nằm gọn trong lồng ngực vững chãi của anh, tiếng anh quẩn quanh bên tai

-Anh ở đây rồi.

Chỉ một câu nói đơn giản thôi, nhưng thế là đủ để cô thả lòng người, rúc sâu vào lòng anh hơi nữa.


Thu năm nay đến sớm. Bệnh viện tràn ngập một màu vàng tàn úa. Lá khô vỡ giòn tan, như tiếng cười của anh. Shiho ngẩn người ngắm hoàng hôn, chiều tím loang trong đôi mắt nâu trong suốt. Kỷ niệm ùa về, nhức nhối.

Hoàng hôn nhuộm cả thành phố trong sắc đỏ tang thương. Họ nắm tay nhau đi dưới con đường lá phong đỏ rực, ánh tà dương vẽ nên hai bóng dáng liêu xiêu, quấn quít mà vẫn cô đơn đến nhói lòng. Shiho nhìn anh chăm chút, thả trôi theo gió câu hỏi hờ hững như có như không

-Rei, anh yêu em ư?

Khẽ buông tiếng thở dài khẽ đến mức anh cũng không thể nhận ra, Rei nhìn xa xăm, ánh mắt đầy phức tạp. Anh trầm ngâm, rồi bật cười nhẹ, nhìn xoáy sâu vào mắt cô:

-Shiho – chan, em có thể hứa với anh, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, vẫn luôn nhớ rằng: Em là người con gái duy nhất anh yêu, được không?

Cô nghiêng đầu nhìn anh nghi ngờ, rồi khe khẽ gật đầu. Họ trao nhau một nụ hôn nồng nàn, say đắm mà không thiếu phần ngọt ngào, dịu dàng.



Mấy hôm nay, cô bị mất ngủ, bác sĩ đã kê thêm cho cô một liều thuốc an thần. Đã mười một tháng kể từ khi cô tỉnh lại. Shiho đã từng ước mình có thể ngủ vùi mãi mãi, vĩnh viễn cũng không tỉnh lại. Vì chỉ trong những giấc mộng miên man ấy, anh mới trở nên chân thật hơn bao giờ hết. Ánh mắt đau đáu khôn nguôi, nụ cười dịu dàng, cái ôm bình yên, giọng nói trầm ấm ... hiển hiện rõ ràng đến mức đôi khi tỉnh dậy, cô vẫn tin rằng anh đang ở bên, gọi tên cô một cách ngọt ngào: Shiho-chan. Để rồi, giật mình nhận ra sự thật phũ phàng, và lại lặng người thẫn thờ cả buổi.

Hai viên là đủ để cô ngủ thẳng một giấc đến sáng, nhưng trên lòng bàn tay cô lúc này là hai mươi viên. Cô ngắm nghía chúng một lúc lâu, rồi khẽ nhắm hờ mắt.

Shiho để mặc bản thân tìm về những kỉ niệm ẩn hiện mờ ảo dưới lớp bụi thời gian. Có những ký ức sắc nét như mảnh thủy tinh cứa vào trái tim, có những điều lại nhỏ bé và giản dị nhưng lấp lánh chói mắt. Rei bảo chết đi cũng sẽ không được gặp nhau, vì anh xuống địa ngục, còn cô là thiên thần, cô sẽ lên thiên đàng, nhưng thiên đàng, có thể chứa chấp một kẻ như cô sao? Một kẻ làm vấy bẩn đôi cánh thiên thần? Rei cũng từng nói, thời gian sẽ bào mòn tất cả, rồi anh cũng sẽ bị vùi lấp trong vô vàn những bộn bề cuộc sống. Đó chỉ là sớm hay muộn. Nhưng một khi thời gian dừng lại vĩnh viễn tại những hồi ức ấy... Bập bùng trong ký ức, giọng nói dịu dàng của Rei vọng về từ một nơi xa xăm:

-Này Shiho - chan, em có biết, những kẻ dám phạm vào luật lệ của tự nhiên, tất cả đều sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc hay không?

Khóe môi trong vô thức nhếch lên thành một nụ cười dịu dàng. Shiho bình thản chìm vào giấc ngủ. Đầu giường, lọ thuốc ngủ vẫn chưa được đóng lại.

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết