yuzurin 1 [SasuNaru Longfic] Tái ngộ ở Milan Mon Jul 04, 2011 9:45 pm
Super Moderator
Author: Kyothu
Pairing: NaruSasuNaru/ 1 sided ItaNaru.
Raiting: T(+), no HOT or *beep* scene cause I am not a good writer at Vietnamese.
Disclaimer: I don't own them nor I wish to *sobs* but that cruel Kishimoto is so selfish.
A/N: Không phải là short fic nữa mà là 1 long fic, 1 long fic với phong cách viết của 3 one shot, sẽ cố không có thơ, chắc là được. Eh, có máu, nước mắt, có hội ngộ tương phùng và sự bệnh hoạn.
Như đã nói ở trên, đây là 1 fic SA - boy love, ai hông thích đọc xong đừng chửi ng` post nhé :)
Prologue:...
"Nếu sinh ra 1 lần nữa..."
.
.
.
Tiếng súng nổ, ba viên đạn liên tiếp bắn ra xuyên qua làn mưa, không thể ngăn cản, không thể dừng lại, chỉ có thể chống đỡ và hối tiếc. Cái cơ thể hành động không theo suy nghĩ, không theo lý trí mà là theo con tim, theo bản năng bảo vệ người nó yêu, đổ sập xuống đất.
Cái cơ thể được bảo vệ thì bớt chợt đông cứng không thể phản ứng, chân tay trở nên thừa thãi chỉ muốn chặt bớt đi, cái cảm giác vô dụng truyền từ kiếp này sang kiếp khác nhảy xổ vào đầu đè nén, vỡ tung và choáng váng.
1 nụ cười buồn đến thắt tim thoáng hiện trên gương mặt người giương cò súng, nụ cười đó nhanh chóng bị dập tắt thay vào là 1 khuôn mặt méo mó, dị dạng vì nhầm lẫn và đau đớn. Khẩu súng vẫn còn ấm nòng.
Mưa.
Những giọt nước mắt trớ trêu của số phận rơi xối xả như kéo tuột cái sinh mệnh thoi thóp mà cuộc đời đã ghen ghét và không ưu ái cho lấy một lần từ khi bà mụ nặn lên nó và thổi vào đó sức sống mãnh liệt.
Máu.
Vẫn không ngừng tuôn chảy như muốn khẳng định rằng trong cái cơ thể bị xã hội lên án ấy có máu, đỏ, đúng đỏ chứ không phải xanh, khẳng định rằng nó là người, là người được hưởng đầy đủ hạnh phúc chứ không phải là đầy đọa từ cuộc đời này sang cuộc đời khác.
Nước mắt.
Yếu hèn, chỉ khiến cho con người cảm thấy thật nhỏ nhoi, vậy nên phải triệt hạ từ khi chưa được cấu hình, càng triệt hạ càng sinh sôi. Khốn nạn. Anh khóc, phải anh khóc, không tiếng động, câm nín, nhưng những giọt nước mắt thi không lẫn vào với mưa vì chúng là máu, hai hàng huyết lệ khẽ tuôn. Nhạt nhòa.
Máu. Nước mắt. Mưa. Tất. Cả. Đều. Khó. Gột. Rửa. Như. Nhau.
.
Cơn mưa như tròng ghẹo, mơn trớn với những con người khốn khổ, sự tiễn biệt này lặp đi lặp lại trong hàng thế kỉ dương như đã đốn ngã sự kiên nhẫn, tình yêu tưởng chừng như không bao giờ thay đổi trong anh.
Anh. Hắn. Cậu. Tất. Cả. Cứ. Đuổi. Nhau. Mải. Miết. Để. Rồi. Đón. Lấy. Kết. Cục. Như. Nhau.
.
.
.
Lỗ đạn đỏ lòm, đầu đạn găm sâu vào thịt, ủn những mép da trắng sang hai bên để dọn đường vào những tấc gân nóng hôi hổi, máu ứa ra không ngừng như hàng trăm hàng nghìn ti tỉ những vết dao cứa vào tim 2 người đàn ông.
1 người yêu và đuổi theo trong vô vọng.
1 người được yêu lại nhưng không bao giờ biết nâng niu.
1 người đánh cắp 2 trái tim đang có ý định chôn sống chúng theo anh ta xuống 6 tấc đất.
.
.
.
"Teme...", máu chảy từ trên khóe miệng và vết thương của câu con trai tóc vàng ộc ra.
"Đừng nói, chờ thêm 1 chút nữa thôi, cố lên!"
Cậu đưa tay chạm nhẹ vào đôi gò má của Sasuke, ánh mắt xanh đã mờ đi...
"It's time... nếu sinh ra 1 lần nữa..."
"Why??? WHY??? Không. Anh. Không. Muốn. Nghe. CÂU. ĐẤy. 1. Lần. NÀo... NỮA!!!"
"... Họ nói anh là thiên... tài, .. anh chỉ là đồ ngốc.. Vì.. em... Yê..u Anh"
Nứơc mắt lăn trên đôi gò má cậu, lấy chút sức còn lại, cậu vươn đôi cánh tay vòng qua bờ vai to lớn của Sasuke. 1 cái ôm chặt và môi họ chạm nhau, tiếng cậu thì thầm như đã ở 1 bờ cõi xa lắc...
*Nếu kiếp sau được làm người hẹn tái ngộ ở Milan*
Đôi bàn tay buông thõng, đôi mắt từ từ khép lại không còn trong veo nữa và trên môi cậu nở nụ cười bất tận...
"Đừng nhắm mắt Naruto, xin đừng bỏ anh..."
Giọng nói của Sasuke như từ nơi nào đó vọng lại, bầu trời tối sầm và cơn mưa vẫn tiếp tục nhảy nhót khôn nguôn, ta và mưa, thật có duyên neh? Những ký ức lùng bùng trong đầu cậu, mỗi sự kiện đều gắn với 1 cơn mưa... Cậu không muốn ra đi, không muốn nhưng cơn mưa cứ kéo cậu lên cao dần. Cậu nhận ra...
Itachi đứng bất động và từ từ giương khẩu súng lên lần nữa, theo phản xạ Sasuke xoay lưng lại với Aniki nhằm che đạn cho cái xác người vừa trút hơi thở cuối cùng
Tiếng súng lên đạn, tiếng cò súng bóp, mùi máu xộc lên trộn với mùi ẩm ướt của cỏ ranh, có 1 thứ chất sền sệt, máu và não đặc quánh phọt tung tóe và loang lổ theo dòng nứơc mưa trôi xuống cống.
Trời vẫn mưa nhuộm đỏ màu đất.
Tiếng của Sasuke vẫn quanh quẩn bên tai cậu không, là bên trái tim của cậu, lúc đầu còn rõ nhưng rồi nhỏ dần và hoàn toàn biến mất sau 1 tiếng sấm rạch ngang trời. Những ký ức lẫn lộn, những con người không còn chút sinh khí lặng lẽ đi bên cậu, 1 nụ cười mím chặt môi gương mặt bị thủng 1 lỗ của Itachi, vậy đây là dòng sông ức mệnh nơi họ đi để quên mất mình là ai, theo 1 chu trình lập sẵn...
Đó là số phận đã được định ra cho họ nhưng họ hiện tại chưa bao giờ dám chống lại, hay vượt qua để có hạnh phúc bên nhau vậy còn tương lai?
.
.
.
Cậu quay đầu và kéo theo Itachi, họ lội ngược dòng sông chết chóc dưới sự quan sát lặng lẽ của 1 cái bóng đen đứng bên lề số phận, của 1 kẻ quyền lực đã sắp xếp mọi việc từ trước, của 1 người với đôi mắt tinh ranh và nụ cười cáo rước lồng đèn đầy thích thú.
"Vậy là cậu đã dám lội ngược dòng huh? Chậc, ta đợi đã hơn nghìn năm rồi đấy, Kitsune..."
END PROLOGUE
Hi vọng dc ủng hộ :)
Được sửa bởi yuzurin ngày Mon Oct 24, 2011 7:59 pm; sửa lần 1.